Chú rể 15 tuổi - Màn ra mắt ấn tượng (P1)

Chú rể 15 tuổi - Màn ra mắt ấn tượng (P1)
Dương vừa dựng xe đạp trước nhà thì cánh cửa lười biếng bình thường phải gõ một hồi lâu mới chịu mở, nay đột nhiên mở bung ra và kèm theo nụ cười đầy bí hiểm của mẹ cô. Dương bước vào nhà, ngay lập tức cô choáng toàn tập trước vô số những hoa và bong bóng. Hai đứa em nhỏ trong nhà nhìn Dương một lúc, rồi tiếp tục công việc dở dang. Đứa thổi mấy cái bong bóng trái tim đỏ chói, đứa thì chăm chăm cắt hoa dán tường với mồ hôi ướt qua lớp áo mỏng.


- Mẹ lại bày trò gì nữa thế này?
Bằng giọng dịu dàng cố kiềm nén hết cỡ, Dương quay sang hỏi người mẹ trẻ nhí nhảnh của mình vẫn đang phân vân không biết đặt, để lọ hoa trên tay ở vị trí nào cho phòng khách sáng sủa hơn
- À! Hôm nay nhà mình có khách con à. Mẹ mua đồ ăn rồi nhưng không biết nấu thế nào cho ngon nữa. Con về mẹ vui lắm, mau xuống bếp xem thử rồi nấu nhanh nhanh đi, người ta cũng sắp đến rồi.
Từ hồi bố mất đến giờ nhà Dương có bao giờ tiếp khách khứa gì đâu tự nhiên hôm nay lại có người đến nên mặc dù đang bực với sự tiêu hoang, xa xỉ của mẹ, Dương cố gắng kiềm lòng để tìm hiểu mọi chuyện.
- Là ai vậy mẹ?
Bà Ngọc, mẹ Dương, không lường được câu trả lời của mình sẽ gây ra chuyện gì với cô con gái nóng tính nên vừa nói vừa nhìn ba cô con gái yêu, mỉm cười đáng yêu.
- Con rể tương lai chứ còn ai.
Phía trước đối diện cổng nhà Dương, một chiếc xe màu đen, sáng bóng dừng lại và vị khách trong xe hơi lưỡng lự khi nghe thấy tiếng la hét ồn ào và tiếng nổ bốp bốp từ phía trong căn nhà vọng ra. Cậu chàng khó hiểu nhìn về phía ngôi nhà, bó hoa khổng lồ trên tay vì chủ cũng trở nên thiếu tự tin khoe sắc.
Khung cảnh trong nhà bà Ngọc so với mấy giây trước thì thật thê thảm. Mọi thứ trở nên tan hoang, xác bong bóng nằm lăn lóc lung tung, những cánh hoa rơi rụng thảm hại rơi nhẹ trong không trung rồi nằm im dưới sàn nhà. Mẹ Dương cầm bình hoa trên tay còn sót lại nguyên lành và bắt đầu sụt sùi cho thành quả từ sáng giờ mất công chuẩn bị đã vì cô con gái lớn trong nhà phá hỏng toàn bộ.
-Có con gái nào quá đáng như con không? Mẹ và hai em đã mất cả buổi sáng để chuẩn bị vậy mà…
Dương vẫn đang hăng hái bóp méo vài trái bóng lỳ lợm còn lại cho hả giận.
- Tiền lương của con, tiền dành dụm bấy lâu để học đại học, tiền nhà không dám tiêu vậy mà có người mẹ nào như mẹ đem đốt tất cả chúng trong một buổi sáng không. 
Trước ánh mắt của Dương, người mẹ như thể bé nhỏ lại.
- Gì? Mẹ nói gì nhỉ? Con rể! Mẹ lại tính làm chuyện nhí nhố gì nữa đây.
- Có phải ý định của mẹ đâu. Đây là lời hứa trước khi mất của bố con đó chứ.
Bà Ngọc khá khôn ngoan khi kéo tên chồng mình vào. Bà biết sự kính trọng của cô con gái trước người cha to lớn đến mức nào, đủ để dập tắt cơn lửa giận trong nó ra sao. Và trong khi Dương con đang ngơ ngác bà tiếp lời.
- Bố con ngày trước có người bạn rất thân thiết hồi còn chiến đấu. Hai người lúc đó có hứa với nhau và khi gần mất thì bố con mới căn dặn lại với mẹ lời hứa đó, còn bảo rằng nhất định phải thực hiện.
- Lời hứa đó là gì vậy mẹ? – Linh, cô con gái giữa với mái tóc ngang vai hơi úp vào trong, trông cô bé nhí nhảnh và sáng sủa. Cô đang học lớp 10 tại trường chuyên trong thành phố. Sau câu nói úp mở của mẹ, cô không khỏi tò mò, ngừng công việc thổi bóng và hỏi mẹ. 
- Hứa hôn phải không mẹ?- Trang, cô út trong nhà nhanh chóng giải đáp thắc mắc một cách chắc chắn và tỏ vẻ như chuyện này chẳng có tác động gì đến mình bằng cách hất một bên bím tóc của cô ra sau. Dù đang học lớp 9 nhưng phải nói cô út nắm bắt tình hình khá nhanh, vẻ thông minh và sự lạnh lùng tạo cho cô bé cái vẻ ngoài hơi chảnh... Và thay vì trả lời bà Ngọc vỗ tay tán thưởng cho sự khôn ngoan, mau mắn của bé út.
Dương ngồi bệch xuống dưới nhà, nhìn lên bài vị của bố mình. Cô không hề nghĩ người bố nghiêm nghị của mình lại có thể tham gia vào chuyện này.
- Thôi nhăn nhó đi và vào nấu ăn nhanh nhanh lỡ người ta đến.
- Thế anh ta bao nhiêu tuổi vậy mẹ? – Linh hỏi một câu hỏi cần thiết để biết thêm về người có – thể - là – chồng – cô.
- Ngang tuổi con, 15!
Một phút im lặng hiếm hoi trong ngôi nhà vốn dĩ ồn ào.
Và bà Ngọc phải cất lời phá tan cái không khí mà bà không thích chút nào này.
- Nhưng có một điều may mắn là bạn bố con là một người rất giàu. Hơn một nửa cổ phần tập đoàn dầu khí đứng tên ông ta đó. Và người được chọn sẽ dọn đến đó sống thử cùng cậu ấy ba tháng rồi sau đó mới quyết định lấy nhau hay không. Được thì cũng mừng mà không thì cũng được tặng một phần trăm số cổ phần ấy, gọi là đền bù gì gì đó.
Bà Ngọc thấy sung sướng khi nhìn ba cô con gái mắt chữ o, miệng chữ a với thông tin bà vừa tiết lộ và người vui nhất hẳn là Dương, một cô gái từ năm lên mười đã biết sự lợi hại của tiền. Cái thông tin đáng giá đó ngay lập tức làm cô nàng phấn khởi hẳn, cô hối thúc hai đứa em mình vào phòng thay quần áo, chải tóc thật đẹp, mọi chuyện còn lại cô sẽ thu xếp. Nói là làm, Dương thu dọn hiện trường nhanh, vừa nấu ăn, vừa thổi bong bóng mà trong đầu cô những xấp tiền bay lượn vù vù đến chóng mặt.
Trước cửa nhà, vị khách trẻ ngồi trong xe khá hồi hộp với bó hoa hồng to, nhấp nhỏm không yên.
Bác thấy tôi đã ổn chưa?
Huy hỏi lại người tài xế lần thứ bảy từ khi cậu ngồi trong xe ra khỏi cổng nhà cho đến đây. Để làm cậu chủ hài lòng, bác tài luôn mỉm cười và đáp rằng cậu trông không thể ổn hơn nữa. Huy tin vào điều đó nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện trước mặt vợ tương lai nên cậu hơi cảm thấy căng thẳng một chút. Sáng nay cậu đã cố dậy thật sớm để chỉnh trang lại ngoại hình và đến trước một tiếng để quan sát tình hình. Cậu cố công cho buổi ra mắt được thuận lợi thế nhưng vẫn có chút lo lắng vô hình vây lấy cậu.
- Thôi cậu chủ mau vào đi, đến giờ hẹn rồi kìa cậu.
Câu nói nhắc nhở của bác tài làm tim Huy thêm đập dồn, cậu hít một hơi dài rồi mới dám bước xuống xe, tiến về cánh cửa nhỏ màu xanh biển dịu dàng.
Căn phòng được trang trí lại đơn giản bớt đi nhưng trông hài hòa hơn so với lúc ban đầu. Mấy món ăn trên bàn tỏa mùi thơm hấp dẫn. Bà Ngọc vô cùng hài lòng khi có bàn tay cô con gái cả chạm vào và khi Dương kết thúc công việc cuối cùng thì bà lại gần, đưa cho Dương bộ váy màu hồng lấp lánh bạc.
- Con cũng mau thay váy đi.
Dương đáp lại chưng hửng một cách tự nhiên.
- Tại sao con phải thay?
- Con cũng được chỉ định mà.
Dương cười cho sự ngây thơ của mẹ mình.
- Ôi mẹ ơi đó chỉ là thằng nhóc 15 tuổi thôi mà. Con vào chuẩn bị cho hai em đây, không biết tụi nó có cãi nhau vì một chàng hoàng tử không nữa.
Dương vừa đi vừa hát ngân vang bài hát tiền là giấy… lâu lắm bà Ngọc mới thấy cô vui như vậy. Chuyện tiền nong trong nhà làm nó mất vẻ ngây thơ bình thường của một đứa trẻ vốn có, lúc nào cũng tính toán, lúc nào cũng nhăn nhó, khó chịu. Mong cho qua chuyện này nó sẽ trở lại như bình thường. Rõ ràng với tư cách làm mẹ, bà luôn mong muốn mình làm được gì đó có ích cho các con nhưng sức khỏe của bà quá kém, cộng với cái tính tiểu thư được nuôi dưỡng ngay từ trong máu, bà biết mình là một người mẹ vô dụng.
Có tiếng gõ cửa và nhanh chóng bốn mẹ con đã đứng chờ đợi hồi hộp. Bà Ngọc mở cánh cửa nhẹ nhàng và rồi tất cả đều ngạc nhiên đến há hốc trước chàng con rể tương lai này.
Huy, chàng con rể có dáng hình thấp bé, ngang tầm cô út Trang trong nhà. Mái tóc quăn quăn, phè phè xung quang khuôn mặt, dễ dàng tưởng tượng ra một cái ổ rơm được chim dùng để đẻ trứng. Phần khuôn mặt cậu nhỏ bé loạt thỏm dưới mái tóc kì quái ấy và cặp kính cận khổng lồ che mất nửa làm người khác tưởng tượng ra mấy gã hề mũi đỏ trong rạp xiếc. Đó là chưa kể cái khoảng ăn mặc sặc màu chim công của cậu ta với áo kẻ ngang đủ màu như một tù nhân đặc biệt và cái quân ống loe, loe quá cỡ của của cậu làm Trang hét lên rồi chạy vào phòng. Linh cũng lùi dần lại rồi theo gót cô em. Riêng bà Ngọc và Dương thì vẫn đang đơ hình đứng im. 
Huy thấy phản ứng của mọi ngươi hơi khác so với tưởng tượng của mình nhưng vẫn theo kế hoạch của mấy chị phục vụ trong nhà, cậu đưa bó hoa lên ngang mặt, mỉm cười trao tặng cho bà Ngọc.

Tags: Truyện

Đang xem: Chú rể 15 tuổi - Màn ra mắt ấn tượng (P1)

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên