Tình Nhân Không Bao Giờ Cưới

Tình Nhân Không Bao Giờ Cưới

        Chỉ cảm nhận một điều là bây giờ rất thèm viết.

Viết cho xõa hết nỗi lòng mình ra, những trăn trở hoài bão của tuổi ba mươi.
Ôi, ba mươi vẫn còn hoài bão nhiều vẫn còn khát khao lắm.


       
Là cô – một cô gái suy nghĩ nhiều, tài năng, xinh xắn, thông minh nhưng lại chất chứa nhiều u hoài trong lòng. Chỉ có làm bạn với trang giấy mới có thể hiểu hết những tâm sự thấm đẫm của cô.
Mang hành trang vào đời là một nhiệt huyết khát khao thay đổi cuộc sống nghèo khó.
Mang một trái tim non trẻ tươi nguyên vào đời với nhiều cú va vấp vì thiếu tình cảm của cha nên ngộ nhận và sai lầm nhiều, có những sai lầm mãi mãi không thể quay lại nữa.
Mang một hành lý vào cuộc cạnh tranh khắc nghiệt là đôi bàn tay, khối óc ngoài ra chả có gì nữa. Cứ tưởng cuộc sống chỉ cần nỗ lực sẽ được đền đáp rồi cuối cùng nhận ra cuộc sống là một đống màu đen trắng lẫn lộn xa xỉ mà phần nhiều là đen và xám, trắng rất ít họa chăng là nó bị nhuốm bởi thứ màu khác nên nó không trắng được.
Cô không ca ngợi về những gì mình đã làm được, so với mọi người nó chẳng là gì. Nhưng cô đôi lúc nhìn xuống lại thấy ủi an hơn một chút vì vẫn còn nhiều người bất hạnh hơn mình. Hóa ra cô bi thảm là thế nhưng còn may mắn hơn. Ít ra cô vẫn có một gia đình, một công việc ổn định, một sự tự do, một ít tiền có thể thèm ăn thứ gì thì ăn, thích mặc gì có thể tự mua mà không phải nô lệ hay van xin ai cả. Thế chẳng phải đáng tự hào và cảm thấy may mắn hơn nhiều người sao?
Cô mơ hồ nhận ra mình sẽ chết yểu, chết non vì người nhiều bệnh quá, bệnh nhỏ, bệnh lớn, bệnh ít bệnh nhiều đều đổ lên tấm thân con gái của cô, muôn phần yếu ớt chứ có mạnh mẽ gì cho cam.
Cô nhắn tin cho anh, bảo là em không cần quan tâm đâu, em chỉ đứng bên lề cuộc sống làm bạn đường của anh là được rồi. Một năm gặp em một, hai lần cũng được, phần còn lại em góp nhặt kỉ niệm của chúng mình mà sống, mà nuôi dưỡng tình cảm vững bền. Nhắn xong hí hoáy gửi, nghĩ mình thanh cao vãi, cao thượng vãi. Chứ thật ra, dám đòi hỏi gì, vì người ta có mái ấm để về, có hai cậu con trai bụ bẫm để yêu thương, giá chẳng lẽ đổi bao nhiêu thứ đó để đến với một đứa con gái tầm thường như cô sao?
Cái lý trí cô được học, được đọc, được dạy bao nhiêu năm ấy nhỉ? À, hơn hai mươi năm. Nó đang dạy dỗ cô nên suy nghĩ cho tử tế, người thứ ba phá hoại gia đình người khác-có muốn mang danh đó không? Bạn đường và bạn đời, cô suốt đời chỉ là bạn đường thôi, bạn đường có thể đến rồi đi, còn bạn đời là mãi mãi. Người ta ban phát cho chút tình thương vương vãi hay những khi người ta trống vắng, trót nhạt miệng với bát cơm quen thuộc, đi húp xì xà xì xụp bát phở thơm lừng bên đường bảo là chắc không sống được nếu không ăn phở. Nhưng rồi cũng phải về ăn cơm, vì ăn phở nhiều mỡ, nhiều bột ngọt,…không hợp vệ sinh và về lâu dài lại ảnh hưởng sức khỏe lắm.
Ấy thế, cô đâu phải không biết. Cô biết hết chứ, hàng đêm nằm ôm gối, cô nghĩ về đời mình. Nghĩ về tình cảm thực sự, cô đã yêu bao lần, đã nghĩ là sẽ dừng chân bao lần, đã nghĩ là hết lòng với người ta thì người ta sẽ chân tình với mình. Nhưng kết quả nhận được lại muôn phần đau khổ khi người ta giày vò giẫm đạp lên tấm thân yếu đuối ấy.
Cô ngã gục và lao vào vòng tay của một người đàn ông có vợ, người mà không đòi hỏi cô phải sớm hôm cơm bưng nước rót vì anh ấy đã có vợ, có nhà, có người hầu hạ. Người ấy cũng không đòi cô sinh con vì người ấy đã có hai con. Người ấy không đòi cô có nghĩa vụ với gia đình chồng vì vợ anh ta làm điều đó rất tốt. Nói tóm lại cô không phải làm gì chỉ làm nhân tình, thật sexy thật cuồng nhiệt khi lên giường, làm tình thật chuyên nghiệp để đắm say và quằn quại thay cho cỗ máy đã trở nên nhàm chán không điều khiển được nữa ở vợ anh ấy. Thế là cô tin vào tình yêu đó, ít ra anh ta cũng không thay đổi, không đòi hỏi nhiều, không giày vò cô và cũng không làm gì khác ngoài nhân tình./.

Phan Xuân Minh
Tags: Tâm sự - tản văn

Đang xem: Tình Nhân Không Bao Giờ Cưới

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên