Chú rể 15 tuổi - Một thế giới khác (P3)

Chú rể 15 tuổi - Một thế giới khác (P3)
Một chiếc xe đợi trước nhà Dương, cô bước ra cùng đống hành lý và vẻ mặt vẫn chưa có vẻ gì là phấn chấn lên. Bà Ngọc ôm cô vào lòng với giọng sụt sùi như thể tiễn con gái về nhà chồng thật. Dương thừa biết mẹ chỉ giả vờ như thế thôi, như thể bà đang lấy cảm xúc để mà vẽ truyện vậy. Dương lên xe, cố cười chào tạm biệt cả ba. Bỏ gánh nặng này và tiếp nhận một gánh nặng mới khác, đời cô rõ khổ.



Chiếc xe đi khỏi thành phố làm Dương hơi ngạc nhiên, cô hỏi đi hỏi lại bác tài xế có phải đang đi đúng hướng không thì ông khẳng định chắc chắn và nói cô đừng lo lắng, nên chợp mắt một lúc đi vì đường còn hơi xa. Dương không lường trước tình huống này, cứ nghĩ chắc cái dinh thự gì đó phải nằm trong thành phố chứ.

Dương chợp mắt một lúc rồi tiếng bác tài gọi cô tỉnh giấc. Dương mở mắt nhìn ra ngoài, khung cảnh xung quanh cô quả thật có chút kì lạ. Một bên đường heo hút, chỉ có những khu đất hoang vu, vài đám ruộng lèo tèo và phía bên kia là một bước tường cao to sơn màu cầu vồng sặc sỡ. Dương ngẩn ngơ một lúc nhìn bức tường màu mè cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng, đập vào mắt cô lúc này là tấm băng rôn cổ động hoành tráng:

“Chào mừng vợ yêu ^^”

Bác tài xế tủm tỉm cười và quay lại nhìn Dương.

- Cô chủ cần gì à?

- Quay xe cho cháu về lại nhà đi ạ. Nhanh lên ạ.

Hơi có chút ngạc nhiên với thái độ của Dương, bác tài thôi cười cợt vội làm vẻ mặt nghiêm túc khuyên lơn cô nên bình tĩnh lại vì đây là tâm sức của cậu chủ, vì cô mà hai tuần nay cậu chủ đã cố gắng hết sức rồi.

Dương đang phân vân thì phía trong có người ra mở cổng, một ông lão già thân hình còm nhom với bên chân bị tật. Dương ra khỏi xe, cô nhanh nhẹn phụ ông lão mở cái cổng phô trương này cho chiếc ô tô chạy vào.

Ông lão chẳng nói chẳng rằng bỏ đi một mạch không lời cảm ơn, Dương cảm thấy có lẽ mình hơi nhiều chuyện.

Nếu khung cảnh bên ngoài tráng lệ bao nhiêu thì bên trong cảnh vật thật khiến người ta ngỡ ngàng. Không nhà lầu, không cung điện, không gạch bông, hoa hòe... mà trước mắt Dương là một vườn bắp, một vườn bắp trải dài, mênh mông và trù phú. 

Dương hét toáng và nhảy cỡn lên khi thấy giấc mơ của mình trở thành sự thật, giấc mơ được chết giữa vườn bắp đầy trái. Cô véo má mình thật mạnh, cái cảm giác đau khiến cô nhận ra mình không chiêm bao mà cũng chưa chết. Mặc kệ hành lý, Dương chạy lại gần ngắm nhìn những trái bắp thân yêu. Dương sợ tim cô vỡ ra vì chúng mất.

Cách đó không xa, cũng trong khu đấy ấy, Huy chăm chú theo dõi từng cử chỉ của Dương, cậu mỉm cười với những hành động của cô lúc này, so với Huy thì trông cô còn con nít hơn thế kia. Huy cứ cười hoài như thế và làm cho người phía sau cậu không khỏi khó chịu, anh ta lại gần giật lấy ống nhòm khỏi tay Huy, nhìn theo hướng nhìn của cậu.

- Vợ cậu đấy à? 

- Ừ.

- Hơi già so với cậu.

Huy giật lại cái ống nhòm, nhăn nhó.

- Cấm anh nhắc đến chuyện già trẻ, tuổi tác kể từ bây giờ trở đi và nhân tiện dặn dò luôn những người khác trong nhà giúp tôi.

Chàng trai mỉm cười gật đầu khi lần đầu trông thấy Huy nhạy cảm và giận vô cớ như vậy.

Chàng trai này là Quang, một chàng trai mang vẻ đẹp của ánh sáng đúng như tên gọi của anh ta. Quang độ tuổi của Dương và nếu một người rành về chứng khoán thì không xa lạ gì với anh ta, một thần đồng toán học, nổi lên như một hiện tượng trong làng chơi chứng khoán, xong hai năm trước Quang bất ngờ biến mất sau những vụ ăn chơi tai tiếng và trận đua xe cuối năm gây xôn xao dư luận. Sự có mặt của anh tại đây và bên cạnh Huy không rõ vì điều gì nhưng ắt hẳn cũng đáng để quan tâm đến.

Về phần Dương nếu không có bác tài xế nhắc nhở chắc cô nàng định ngủ ngay tại vườn bắp cũng nên. Dương đi theo bác tài mà không quên ngắm nhìn những hàng bắp dài chạy theo hai bên.

Qua hết bãi bắp là một khoảng không dài với chi chít những cây rau củ quả các loại, vài người làm vườn trông thấy Dương ngưng công việc dang dở, chăm chú nhìn cô theo kiểu dò xét. Dương thấy không tự nhiên chút nào trước ánh mắt của họ nhưng vì phải ở đây ba tháng nên cười một chút mà dễ sống thì cũng không sao. 

Nghĩ vậy cô quay ra phía họ, cúi đầu nhẻm miệng cười. Đáp lại sự thân thiện của cô là sự hờ hững và có vẻ chẳng mặn mà cho lắm. Dương chưa kịp thắc mắc thì giọng nói quen thuộc lại chen ngang dòng suy tư của cô.

- Vợ đến rồi à?

Huy lại gần Dương, lại nụ cười và cái giọng nói vô tư có phân ngây ngô ấy.

- Vợ đi xe chắc mệt lắm ha? Nhanh nhanh vào nhà thôi. À! Anh Quang mang hộ hành lý giúp Vợ em nha.

Quang lại gần Dương và trong ánh mắt anh vô tình để lộ sự thân thiện triều mến mà anh tin rằng không có cô gái nào không khỏi bận tâm với điều đó. 

- Để hành lý anh mang vào cho.

Dương đúng là không phải ngoại lệ, cô thoáng ngây người với nụ cười của Quang và giọng nói trầm ấm rất đỗi dịu dàng ấy. Cô đưa túi đồ cho Quang và bước đi theo anh.

- Vợ! Nhà chúng ta bên này cơ mà.

Giọng nói hờn trách của Huy làm Dương thoát vội ra khỏi đôi mắt Quang, cô quay lại nhìn anh chồng trẻ mà bối rối.

- Không phải nhà ở hướng ấy sao? Vợ có thấy căn nhà nào nữa đâu.

Dương chỉ về phía căn nhà lợp ngói, sơn xanh dịu dàng phía trước mặt cô theo hướng Quang đang đi. Cẩn thận nhìn lại lần nữa cũng chỉ thấy có mỗi cái đó đáng được gọi là nhà, đằng kia là một cái lầu hóng gió vì nó khá nhỏ và cao, còn phía xa xa cạnh hồ nước có vẻ là chòi ngắm cảnh... có lẽ vậy. Dương đưa mắt nhìn Huy khó hiểu. Huy thôi vẻ mặt phụng phịu và chuyển sang điệu cười ranh mãnh, nắm lấy tay Dương kéo về hướng ngược lại. Huy tự hào chỉ về phía cái chòi khi nãy vô tình Dương có liếc ngang qua và trót lỡ xem thường.

- Chồng xây nó tặng vợ.

- Một cái chòi...

Dương khó khăn lắm mới thốt được từng ấy tiếng nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ quá đỗi của Huy, cô lại không dám để lộ vẻ thất vọng ấy ra ngoài.

- Vợ đừng nghĩ nó là cái chòi bình thường nhé.

Nói rồi Huy lại tiếp tục kéo thân hình cứng vì đơ của Dương đi lại gần cái chòi hơn.

Dương từng nghĩ làm con dâu nhà giàu thì sẽ sống trong một căn nhà sáng bừng, đi đến đâu cũng phản chiếu gương mặt của mình đến đó vì mọi thứ đều bóng loáng. Sẽ được ăn uống cao lương, sẽ được ở phòng lạnh, tắm bằng bồn có rải hoa hồng... tất cả giờ bay theo gió khi trông thấy cái chòi lợp tranh này.

Nhưng nhìn từ xa thì đáng thất vọng ấy vậy mà khi lại gần, Dương lại cảm thấy vô cùng thích thú. Từ mặt đất ra đến cái chòi có bắt một cây cầu tre chắc chắn, đi trên ấy bạn có thể thấy nhưng bông súng màu hồng xinh xắn nằm rải rác khắp mặt hồ và hàng chục chiếc thuyền bằng tre nhỏ sơn màu vàng có căn buồm màu tím rất đẹp.

- Vợ thấy đẹp chứ? Chồng đã nghĩ cách gì đó để tặng vợ nhân ngày gặp mặt nhưng lại không biết làm điều gì cả và rồi lại làm cách bình thường này. 

- Bình thường à! Rất tuyệt, rất đẹp mà.

Sự thật là hai chữ ấy còn không đủ so với những gì Dương định nói, từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ có bao giờ cô được tặng cho cái gì hạnh phúc như thế này đâu. 

Huy trông thấy gương mặt của Dương lúc này, cậu cũng vui vẻ hơn “May là nó không quá trẻ con trong mắt Dương”.

-Màu vàng tượng trưng cho sự vĩnh cửu, màu tím là sự chung thủy mãi mãi...

Câu nói ấp úng của Huy vừa thốt ra thì Dương đã đi trước một đoạn đến gần cái chòi, chắn hẳn cô nàng không kịp nghe những lời ý nghĩa kia. 

Một cô nàng vô tâm...

Đừng vội trách cô ấy nếu bạn không tận mắt trông thấy cái chòi, nhìn xa thì bình thường thật nhưng đến gần thì mới thấy kì công của chủ nhân tạo ra nó. Nó giống như một tòa sen trên mặt nước, được làm hoàn toàn từ tre và mang cái màu tự nhiên mát mẻ ấy. Sàn nhà lót bằng rất nhiều lớp tre, được đang lát công phu, tỉ mỉ. Mọi thứ từ bàn ghế, kệ đựng đồ cũng từ tre nốt. Dương thích thú kéo tấm rèm tre ở cả bốn phía lên rồi nhìn ra ngoài, cô nàng bị cuốn hút đến nổi quên mất biệt thự và phòng tắm rải hoa.

Dương thả người nằm xuống chiếc gường to trong chòi, thứ duy nhất không làm bằng tre. Huy cuối cùng cũng đến, cậu lại gần ngồi cạnh.

- Vợ thích lắm nhỉ?

- Ừ.

Cả hai im lặng một lúc, mùi hương hoa dịu dàng và cả những làn gió tự nhiên mát mẻ làm Dương chìm vào giấc ngủ sau chuyên đi mệt ban ngày. Huy nhìn vợ mình, niềm hạnh phúc ngây thơ len trong đôi mắt cậu. Huy tháo cặp kính vướng víu và đặt lên má Dương một cái chạm môi dịu dàng.

- Chào mừng vợ bước vào thế giới của chồng.

Sự mệt mỏi suốt chặn đường làm Dương rơi vào giấc ngủ một cách khá thoải mái và mãi đến gần chiều mát cô mới lờ mờ mở mắt. Mùi bắp luộc thơm tho theo gió chạm nhẹ vào khoảng không gian riêng tư của cô và theo một thói quen khó tiết chế, Dương đi theo lời mời gọi hấp dẫn mà gió đưa đến.

Vừa ra khỏi căn nhà trên mặt nước, rẽ vào hướng cây đa to mát, nơi mà phía dưới gốc cây, có nhiều người làm tụ tập xung quanh nồi bắp luộc khổng lồ mà hồi giờ Dương mới được trông thấy. Cô như đứa trẻ chưa lớn, hí hứng chạy lại ngồi cạnh anh chồng nhỏ của mình. 

Huy đang nói chuyện với mọi người, trông thấy Dương lại gần, cậu cũng nhoẻn miệng cười.

- Chồng định gọi vợ khi nào bắp chín. Vợ thấy đã đỡ hơn chưa?

Dương gật gật đầu mà mắt không rời cái nồi to trước mặt. Huy đoán được sự thích thú ấy qua nét mặt Dương, cậu không hỏi nữa mà nhặt lấy cái rổ nhỏ ngay cạnh rồi đứng dậy.

- Vợ ngồi đây nhé. Chồng sẽ hái thêm một ít trái nữa, tiện thể tý nữa có mình nướng luôn.

Dương tán thành với ý kiến ấy của Huy vô cùng, cô vẫy vẫy tay tạm biệt khi cậu rời nhóm. Và đó có lẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan cho lắm, khi mà mới ban chiều cô được những người làm ở đây đón tiếp với thái độ không chút thiện cảm. Sau khi Huy đi, họ chăm chăm nhìn vào Dương bằng ánh mắt kỳ lạ. 

Dương ngay lập tức nhận ra vấn đề, cô cười một cách bối rối nhưng cũng chẳng mang lại điều gì khá hơn. Cô biết họ không hoan nghênh cô ở lại vì thế cô đứng dậy, lẻn dần về phía vườn bắp tìm Huy, người duy nhất chào đón cô đến đây.

Huy thẩn thơ, vừa đi vừa nhìn những trái bắp một cách thờ ơ, có vẻ cậu đang chờ đợi điều gì đó và rồi cậu nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, khuôn mặt cậu trở nên tươi tỉnh, thích thú nhưng cậu lại không đáp trả tiếng gọi ấy. Bóng Dương chạy ngang qua và Huy thì đứng nấp sang dãy bắp bên cạnh, cậu dõi mắt theo, khẽ mỉm cười. Một lúc sau Huy mới lên tiếng đáp trả.

- Vợ! Vợ đứng ở đâu vậy?

Thoáng nghe thấy tiếng Huy giữa rừng bắp bạt ngàn không hiểu sao Dương thấy trong lòng mình vui một cách kỳ lạ. Dương cố gọi to để Huy xác định phương hướng và rồi ngay sau lưng cô, một tiếng rên của Huy làm cô quay lại tìm.

Sau những cây bắp mảnh khảnh, những chiếc lá to dài đan xen, che khuất tầm nhìn, bóng dáng Huy đần hiện rõ, nhỏ nhắn, sặc sỡ như ngày mới gặp. Huy ôm lấy cánh tay đang rướm máu của mình, vẻ mặt đau vì rát buốt.

- Chồng đứng ngay đây mà vợ gọi hoài không thấy lên tiếng. Trời! Tay chồng sao thế này?

Khuôn mặt Huy nhăn nhó tội nghiệp khi một bên tay cậu bị lá bắp cứa nhẹ, bắt đầu rỉ máu.

- Chồng nghe tiếng vợ mà. Tại vợ đi vội quá nên chồng theo không kịp. Xin lỗi vợ.

Dương cảm thấy mình mới nên là người nói lời xin lỗi, cô không nên trút giận vào Huy như vậy, nhìn chồng nhăn nhó mà làm cô thấy mình nên làm gì đó. Dương lấy rổ bắp trên tay Huy.

- Chúng ta về thôi. Vợ sẽ nói mọi người giúp chồng.

Huy khựng lại nhìn Dương, miễn cưỡng.

- Chỉ trầy tý thôi mà, chồng có cảm thấy gì đâu. Hay vợ hái nhé, chồng đi theo sau thôi.

Trước ánh mắt nài nỉ của Huy, Dương không có cách nào hơn, cô mang rổ và bắt đầu tìm kiếm. Thỉnh thoảng Huy chỉ cho Dương một vài trái nhưng lại bị cô nàng gạt đi với lí do chúng quá nhỏ và trông chẳng ngon lành gì. Những lúc ấy Huy lại im lặng.

Khi đã hái khá nhiều, cả hai đi ra phía ngoài theo hướng thoai thoải của ruộng bắp mà quay về. Huy cầm trên tay hai trái bắp và hỏi Dương đoán xem trái nào ngon hơn. Dương cũng thích trò này vì nó chẳng khó khăn lắm với cô khi mà chỉ nhìn sự chênh lệch của hai trái bắp cũng đủ để cô chọn lựa. Một trái khá nhỏ khá xinh xắn, trái còn lại thì to và có vỏ khá đẹp. Dương chọn trái bắp to.

Huy nhìn vợ cười ranh mãnh và cậu bắt đầu lột từng lớp vỏ bắp. Trái bắp nhỏ đều hạt và vừa đủ độ có thể ăn được trong khi đó trái bắp lớn lại lởm chởm hạt non hạt già, thậm chí còn bị sâu đục bên trong.

Dương thất vọng ra mặt, cô không tin nên cầm cả hai lên xăm soi và rồi 18 năm kinh nghiệm ăn bắp làm cô tức giận đặt cái bắp to vào rổ chẳng nhẹ nhàng một chút nào.

- Mọi người đều dùng mắt khi chọn bắp nhưng đôi khi cũng có ngoại lệ vợ ha?

Câu nói ẩn ý nhưng được thốt ra bằng giọng ngây thơ và nụ cười của Huy làm Dương không tin rằng nó có chủ đích sâu xa như thế. Cô chỉ cười trừ đối đáp anh chồng cho có lệ và ngại ngùng đi lên trước vài bước.

Huy đem bắp lại gần chỗ luộc và lần này Dương đi theo phía sau cậu. Những người làm lại cười nói với cô bình thường, họ cởi mở, tốt bụng với Dương một cách thái quá làm cô nhận ra ngay sự khác biệt này là vì có Huy. Dương nhận trái bắp từ một bà thím lúc trước còn lườm cô ra mặt, cô cố cười đáp lại mà trong lòng không ngừng thở dài, nhìn cái vẻ ngây thơ chẳng biết gì của anh chồng. “Hay là nói lại với cậu ta chuyện này?... Mà thôi, dù gì cậu ta cũng là con nít mà.”

Trời bắt đầu tối đi, gió mát kéo đến phủ quanh căn nhà xinh xắn của Dương và Huy. Hai người ngồi phía trước hiên, Dương chăm chú nghe tiếng kèn acmonica từ trên cái lầu hóng gió mà cô gặp Huy lúc mới vào.

- Ai thổi vậy nhỉ? Nghe hay thật.

Dương chợt hỏi bâng quơ nhưng điều đó cũng làm Huy quan tâm.

- Của thầy gia sư dạy chồng đó, người mang hành lý của vợ lúc sáng ý.

Dương ngạc nhiên tròn xoe mắt.

- Người đó sao...

- Nhưng vợ thích nghe kèn à?

Dương gật đầu, ánh mắt cô dõi nhìn về phía âm thanh trong trẻo ấy, môi cô huýt sáo theo và mỉm cười.

- Vợ thích âm nhạc. Vợ đã từng tưởng tượng rằng ngày nào đó, vợ sẽ nghe những bản nhạc mà mình thích giữa cái không khí trong lành như thế này và cạnh vợ sẽ là...

Dương chợt ngưng lại khi nhìn khuôn mặt Huy đang lắng nghe chăm chú.

- Cạnh vợ sẽ là chồng, người sẽ rất thích vợ.

Huy mỉm cười tiếp lời Dương và trong giây phút cô cảm thấy có một cảm giác gì đó thật xốn xan, kỳ lạ. Dương lấy tay nhéo hai má Huy làm cậu đau và nghiêm túc nói.

- Cấm nói mấy câu sến sồ như thế nghe chưa. Ôi! Thật là nổi da gà.

Dương bỏ vào trong, để mình Huy ngồi lại và xoa xoa hai bên má đỏ ửng của mình. Cậu đưa tay khấy mặt nước tĩnh lặng, nét mặt có phần nghiêm túc “Thật chẳng hiểu vợ thuộc típ lãng mạn hay thực tế nữa, làm cách nào để chồng có thể bước vào thế giới của vợ đây?”

Huy bước vào nhà và thấy vẻ ngại ngùng kỳ lạ của Dương.

- Sao vậy? Vợ có chuyện gì à?

Vẻ ngại ngùng làm khuôn mặt Dương đỏ ửng, cô lý nhí.

- Chồng không thiết kế phòng tắm à?

Huy cười trước vẻ mặt này của vợ mình, cậu không muốn làm Dương thêm lúng túng nhưng chính cậu mỗi khi bắt gặp Dương như thế lại chẳng thể nào kiểm soát được mình. Huy nắm lấy tay Dương kéo đi.

- Chồng không thiết kế phòng tắm nên vợ dùng tạm phòng tắm của mọi người nhé. Một ngày nào đó chồng sẽ tặng vợ một phòng tắm đẹp nhất, tuyệt nhất.

Dương bước theo bàn tay nhỏ nhắn phía trước, cô mỉm cười trước cái suy nghĩ ấy của Huy. Cô cảm thấy là con nít thật hay ho, có thể nói lên mọi suy nghĩ của mình không chút ngại ngùng, có vẻ càng lớn, càng chịu nhiều tổn thương và sợ phải đối mặt với chính những tổn thương khi mở lòng ấy, mọi người không thể còn ngây thơ nói lên suy nghĩ của mình được nữa.

Dương rút tay khỏi tay Huy.

- Vợ có thể tự vào được rồi, chồng về trước đi.

Huy miễn cưỡng gật đầu.

- Chồng về đi.

- Không! Vợ vào trước đi rồi chồng sẽ về sau.

Không hiểu sao Dương lại cười trước sự quan tâm quá mức của một đứa trẻ. Nó làm cô nhớ lại người bố của mình, những ngày thơ ấu xưa, ông luôn là người làm cô cười như thế bằng sự quan tâm dịu dàng. Càng lớn lên cô càng trở nên mạnh mẽ hơn đến nỗi làm người khác có cảm giác cô không cần những điều ấy, nhưng sâu thẳm bên trong Dương luôn mong muốn có ai đó chiều chuộng mình... Dương quay đầu nhìn lại, Huy vẫn đứng nhìn theo cô và bất giác nụ cười của cậu nhóc làm cô vui đến kỳ lạ.

Bà giúp việc trong nhà chỉ cô nhà tắm bằng thái độ kì cục hết nói, Dương không hiểu mình đắc tội gì nhưng chí ít cô nghĩ mình không đáng bị đối xử như thế. Cũng may, những giọt nước phun trào trên cao làm trôi đi mệt mỏi, trôi đi những ngỡ ngàng, cảm giác mát mẻ làm cô không thấy khó chịu nữa.

Bước trên con đường cũ quay lại sau khi đã tắm xong, Dương bỗng nhiên yêu đời hút sáo và đi ngang qua cái lầu cao, cô dừng lại, lắng nghe tiếng kèn nhẹ nhàng đang cùng gió nhảy nhót trong hương bắp thôn quê. Dương tò mò leo lên trên lầu cao.

Giữa ánh trăng bạc, sáng rực trong ngày rằm và khuôn mặt đẹp như khắt của Quang được vây quanh bởi thứ ánh sáng thần tiên ấy, thoáng chốc làm Dương ngơ ngác, bị mê hoặc. Quang khẽ mở mắt, ánh nhìn của anh làm Dương bối rối, cô quay mặt đi, lúng túng.

- Tiếng kèn hay quá... 

Quang mỉm cười, ngưng thổi, giọng nói anh dịu dàng như chính nụ cười của anh lúc này vậy.

- Em muốn thử không?

Dương tiến lại gần, cô nhận lấy chiếc kèn, ngón tay thon dài của Quang khẽ chạm nhẹ vào bàn tay Dương, từ chỗ ấy bắt đầu đỏ lên, nóng bừng bừng. Lần đầu Dương có cái cảm giác tim mình đập kỳ lạ thế này.

Dương đã thổi kèn này từ hồi bé tí nhưng trước sự chú tâm của Quang vào mình, cô chẳng thổi nên hồn, cuối cùng cảm thấy mình đang làm trò cười mất mặt, cô ngưng lại và trao nó về chủ cũ.

- Anh thổi thì hay hơn.

- Em không ở lại sao?

- Em không muốn phiền anh đâu.

Quang không nói thêm gì, chỉ khẽ cười, anh nhòi người ngước nhìn lên bầu trời rồi quay về hướng Dương, có ý bảo cô lại gần anh. Dương làm theo một cách hiếu kỳ và thật ngạc nhiên. Trước mắt cô, cả một bầu trời đầy sao trải dài không điểm dừng. Những ánh sáng bé nhỏ nhưng lại vô cùng mạnh mẽ giữa màu đen vây quanh chúng, tôn thêm vẻ đẹp cho bản thân chúng.

- Đẹp quá! Em chưa bao giờ thấy một bầu trời nhiều sao thế này.

Sự thích thú của Dương hiện lên trong ánh mắt long lanh, Quang như thể nhìn thấy bầu trời đẹp diệu kỳ này trong ấy và nụ cười của cô làm anh thấy niềm vui ấy lây lan sang cả anh. Anh thổi một bản nhạc khác, ấm áp và hạnh phúc hơn.

-Vợ! Vợ ơi...

Tiếng của Huy làm Dương thoát ra khỏi không khí thần tiên này, cô đáp lại chồng mình và chào Quang đi xuống vội vàng. Xém chút cô vấp té vì chao đảo nếu không có bàn tay Quang giữ lấy eo cô. Dương bối rối đẩy anh ra, cô cảm ơn. 

Khi chân chạm đất, Dương trông thấy Huy đã đứng đợi cô sẵn bên dưới, cô cười gượng gạo mà không biết rằng, hai bên má mình đỏ ửng lên cả vì cái ôm khi nãy.

- Chồng đến tìm nhưng mọi người nói là vợ về lâu rồi nên chồng sợ vợ lạc đâu đó mất.

- Sao lạc được chứ? Chỉ đoạn đường ngắn thôi mà.

Dương cười rồi bỏ đi trước để che giấu nhịp tim đập rộn của mình. Huy đứng nhìn theo rồi ngước nhìn lên cái lầu cao.

- Rõ ràng vợ đã bị lạc mà...

Huy bước theo sau Dương, cậu nắm lấy bàn tay cô.

- Chồng muốn cho vợ xem cái này.

Vẻ mặt tò mò của Dương làm Huy thấy thích thú với ý tưởng mà cậu đã chuẩn bị khi Dương đi tắm. Huy muốn Dương sẽ vui vẻ trong ngày đầu tiên xa nhà và hi vọng niềm vui nhỏ này sẽ làm cô gần cậu hơn. Huy dắt Dương vào căn nhà tre của hai người.

- Vợ nhắm mắt lại đi.

- Lại chuyện gì đây?

Dương nhắm mắt lại vui vẻ chờ đợi trong khi Huy buông tay cô ra và tắt đèn.

- Vợ mở mắt ra được rồi.

Dương làm theo và hiện ra trước mắt cô đó là những ánh sao lấp lánh gần như thể chạm tay được. Đó là những miếng huỳnh quang được cắt khéo léo hình sao treo, dán khắp phòng và trong đêm chúng trở thành những ngôi sao lấp lánh.

- Đẹp thật.

Phản ứng của Dương không như mong đợi của Huy, cậu cần một nụ cười hạnh phúc chứ không chỉ là câu nói bình thường ấy.

- Trông chúng rất giống bầu trời sao lúc nãy vợ nhìn thấy, chỉ tiếc là nhân tạo mà thôi.

Dương nói bâng quơ và với tay nhặt một ánh sao ở gần cô. Ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra rằng những hình ảnh khi nãy đã ám ảnh cô, nó là giấc mơ lãng mạn nhất mà cô từng nghĩ đến, được lắng nghe điệu nhạc dịu dàng dưới bầu trời đêm và bên một chàng hoàng tử. Tiếc rằng bây giờ cô quá lớn để còn thích một điều như vậy, đơn giản cô hơi cảm thấy choáng ngợp khi giấc mơ ấy hiện hữu và sẽ nhanh chóng thôi, sự vui sướng kỳ lạ này trong cô cũng lại biến mất.

Mãi bận tâm những suy nghĩ trong lòng, Dương không nhận ra rằng trong bóng tối, ánh mắt hiền lành của Huy chợt thay đổi, nó trở nên sắc lạnh hơn và chứa đựng sự giận dữ, khó chịu. Cậu mong đợi điều gì hơn chứ ? Rằng cô ấy sẽ ôm châm lấy cậu, hạnh phúc không ngưng ư? Cậu đã từng rất thông minh vạch ra cái kế hoạch này, cậu cũng từng rất chắc chắn sẽ làm cho cô ấy thuộc về mình mãi mãi, vậy sự lo sợ này là sao đây? Ai đó nói cho cậu biết thử xem, cảm giác này tại sao lại khó chịu thế này? Huy lùi dần đến khi chạm vào vách, cậu nhìn ngồi sao nhỏ bé mà Dương đung đưa trước mặt, bàn tay nắm chặt của cậu dãn dần ra.

Ánh đèn được bật sáng và cái màn đêm kỳ ảo kia trốn ngay tức khắc, Dương ngơ ngác.

- Ngày mai vợ chỉ cho chồng xem cảnh ấy nha.

Dương mỉm cười gật đầu trước vẻ mặt vui vẻ của Huy, nó làm cô bớt suy tư hơn nên có lẽ cạnh cậu nhóc này, tâm trạng cô thật thoải mái.

Huy đi ngang qua Dương, lại gần giường ôm mớ gối chăn trải xuống dưới đất và yên chí nằm ở đó.

- Vợ nằm trên giường đi, chúc vợ ngủ ngon.

Dương mỉm cười, bây giờ có vẻ cô hiểu được cảm giác dễ chịu khi cạnh Huy do đâu mà có rồi. Cậu nhóc cứ vô tư trao cho cô quá nhiều thứ mà không đòi hỏi được nhận lại điều gì, lại còn nhanh chóng nhận ra những lo lắng trong lòng cô rồi giải quyết chúng trước khi cô kịp lên tiếng. “Sẽ là một chàng trai tốt.” Dương nằm yên trên giường nhưng trước khi cô chìm vào giấc ngủ thì tiếng hắc hơi của Huy bật ra. Dương im lặng vờ như không nghe thấy điều đó.

Lại tiếng hắc hơi của Huy và lần này Dương không thể tỏ ra vô tâm hơn được.

- Chồng thấy lạnh sao?

Huy cố im lặng nhưng có vẻ cậu không kiềm chế được, cậu hắc hơi rõ to và ngồi bật dậy.

- Tại hơi nước bốc lên thôi, chồng đắp chăn sẽ ổn mà. Vợ đừng lo, mau ngủ đi.

Chưa dứt lời thì Huy lại hắc hơi một lần nữa làm Dương không muốn bận tâm cũng không được.

- Thôi cứ lên đây ngủ đi, không sao đâu.

- Thôi...

- Tùy vậy.

Khi thấy Dương có vẻ mặc kệ thì Huy thôi vờ miễn cưỡng cậu ôm hết chăn gối lên và nằm cạnh. Ánh đèn tắt đi, nụ cười của Huy hiện trên môi, hạnh phúc và vui vẻ.

Trời bắt đầu sáng, tiếng gà gáy nơi thôn quê đồng loạt cất tiếng khắp xung quanh. Huy nằm cạnh Dương, bàn tay nhỏ nhắn cậu chạm vào những sợi tóc lòa xòa của cô, khéo léo vuốt chúng thẳng lại. Những ngón tay ấy còn tham lam chạm nhẹ lên khuôn mặt Dương dịu dàng rồi đột nhiên cậu giật mình khi vòng tay Dương ôm ngang qua lưng cậu.

Dương lúc này đang lạc vào một vườn bắp rất rộng, một cơn gió nhẹ thổi tung những hạt phấn vàng bay chấp chới khắp mọi nơi, tạo ra làn sương mỏng làm mờ mọi thứ xung quanh. Dương trông thấy một bóng một người con trai mập mờ trước mặt, cô lên tiếng gọi nhưng người đó lại chẳng đáp lại. Thấy vậy nên Dương chạy lại gần và kỳ lạ thay khoảng cách giữa hai người không hề rút ngắn lại mà cứ thế ngày càng giãn cách ra, xa hơn. Đột nhiên gió ngừng thổi, làm làn sương mù cũng tan đi, mọi thứ hiện ra rõ ràng chỉ duy nhất bóng người ấy lại không còn nữa. Dương đứng lặng giữa rừng bắp, một mình, cảm giác cô đơn xâm chiếm lấy cô, cô cố gọi thật to nhưng không có tiếng đáp lại.

- Có ai không? Ai đó lên tiếng đi.
...

- Sao vậy vợ? Vợ mơ thấy ác mộng à?

Dương giật mình thức giấc và trước mắt cô, khuôn mặt lo lắng của Huy giữ lấy bàn tay run rẩy của mình.

- Vợ sao thế? Vợ mơ thấy gì không hay à?

Dương bình tâm lại và ngồi dậy, đột nhiên nhớ đến giấc mơ cô bật cười.

- Sao mình lại hoảng hốt vì một chuyện như thế nhỉ? Kỳ lạ. 

Huy tò mò trước kiểu vừa nói một mình vừa cười của cô vợ mình.

- Nhưng là chuyện gì vậy vợ?

Dương nhìn Huy, cô không định nói nhưng không hiểu sao lại thốt ra một cách bình thản.

- Cũng chẳng có chuyện gì đâu, chỉ là chuyện phải ở một mình thôi mà.

Dương không nghĩ cô lại sợ phải cô độc một mình, thậm chí trong thâm tâm cô từng mong muốn được tự do một mình, làm những điều mình thích nữa cơ. Vậy mà sao bây giờ lại như thế này đây, hoảng sợ vì chính mong muốn của bản thân.

Bàn tay Huy cắt ngang suy tư của Dương, cậu nắm lấy nhẹ nhàng và nhìn Dương mỉm cười.

- Chuyện ở một mình sao có thể coi là chẳng có chuyện gì được, vợ không biết thôi nhưng đó chính sự trừng phạt nặng nề nhất đó. Lúc ấy vợ sẽ thấy mình như bị tù túng và đang bị giam nhốt trong một cái hộp rỗng không, vợ sẽ cảm thấy bức bối và cô độc vô cùng. Thậm chí khi vợ muốn nói cũng không ai đáp lại…

Huy ngưng nói lại, cậu quay đi trốn ánh mắt ngỡ ngàng của Dương lúc này, nếu không làm gì để chống chế thì màn kịch này có nguy cơ đổ vỡ mất. 

- Là mẹ bảy đã nói với chồng như thế.

Huy cười và thật may mắn nụ cười ấy đã lèo lái suy nghĩ của Dương đi một hướng khác.

- Mẹ bảy sao? Bố chồng có đến bảy vợ à?

- Nhiều hơn ấy chứ.

Huy cười ranh mãnh trước vẻ mặt há hốc của Dương.

- Đúng là khi giàu có thì không có chuyện gì là không tưởng nhỉ?

- Vợ nghĩ thế không đúng đâu. Chồng tuyệt đối không lăng nhăng như bố và cũng sẽ không bao giờ để vợ một mình.

Dương lại nhéo lấy hai má của Huy, phá hỏng không khí lãng mạn mà Huy mới tạo ra.

- Thôi không nói nữa, chồng đứng dậy cho vợ xếp chăn lại nào.

Dương quyết tâm không để những cậu nói đại loại như thế làm phân tâm nữa. Có vẻ Huy xem quá nhiều phim hàn quốc và nói chúng ra dễ dàng như thế vì còn là trẻ con. Nhưng còn cô thì khác, cô lớn hơn và phải hiểu rằng, vở kịch này sẽ nhanh chóng kết thúc càng ít gây ra chuyện hiểu lầm thì sau này khi rời xa càng đỡ gây cho thằng nhóc sự ngỡ ngàng hơn.

Mới tỉnh dậy, Dương đi đánh răng, rửa mặt xong thì đã không thấy Huy đâu cả, cô gọi nhưng không có tiếng trả lời. Dương định ra ngoài tìm nhưng vừa định đi thì thấy Huy bưng gì đó lại gần, mồ hôi làm ướt mái tóc quăn kỳ lạ của cậu nhóc. 

Huy đặt mâm đồ ăn xuống dưới bàn, hóa ra là đồ ăn sáng, một trái bắp và một tô phở. 

Dương mỉm cười nhanh nhảu cầm lấy trái bắp nhưng Huy vội ngăn lại. 

- Cái này của chồng mà? Vợ ăn phở này.

- Tại sao vợ lại ăn phở?

- Đây là phần ăn sáng thường ngày của chồng mà. Tại vợ không dặn nên chồng không biết phải chuẩn bị món gì cho vợ cả.

Trong lòng Huy chết vì cười bởi vẻ mặt phụng phịu hệt như con nít của Dương. Đúng như lời mẹ vợ nói, cho dù Dương có già đến bảy chục thì trước mấy trái bắp nó cũng chỉ như một đứa con nít lên bảy không hơn.

- Thôi được rồi như vầy nhé – Dương cười ranh mãnh và Huy im lặng thử xem cô vợ mình định sẽ bày trò gì đây - Vợ chồng mình chia đôi ha. Dù sao trái bắp này cũng to mà, nha... nha.

Cái kiểu cười mua chuộc của Dương làm Huy nén cười đến đau cả ruột, cậu gật đầu đồng ý và bẻ trái bắp ra làm hai phần. Dương chọn cho mình phần to hơn và thích thú chào một buổi sáng mới hạnh phúc.

Vừa mới giải quyết xong buổi sáng thì bên ngoài đã thấy Quang đứng nhìn vào. Như một phản xạ tự nhiên, khuôn mặt Dương hồng lên, cô nàng quay đi tránh cái nhìn của Quang và cắm đầu xuống dưới bàn. Huy nhận ra ngay những cử chỉ kỳ lạ này của vợ mình, lòng cậu thôi cười. Huy đứng dậy.

- Chồng đi đâu à?

- Ừ! Đến giờ học của chồng rồi.

- Hả? Nhưng đang là nghỉ hè mà.

Huy cười.

- Chồng không có nghỉ hè.

Huy bỏ đi theo Quang, trước cái nhìn khó hiểu của Dương và sau một lúc ánh nhìn đó chuyển sang vẻ thương cảm. Huy không muốn nói điều đó nhưng chính lo lắng trong lòng đã làm cậu tự phá bỏ kế hoạch mà cậu vạch ra. Huy muốn Dương nhìn cậu lúc nào cũng bằng ánh mắt vui vẻ, cậu muốn Dương nhìn vào những nổ lực của cậu chứ không muốn cho cô biết đến bản thân cậu, bởi nó là một chuỗi sự thương hại nếu Dương biết được. Câu nói lúc nãy Huy vô tình thốt là một trong vô số những điều cậu đáng được thương hại mà bản thân cậu cố che giấu. Trong giây phút bắt gặp đôi mắt Dương nhìn Quang, thì Huy lại không kiềm nén lòng mình, cậu không muốn Dương lạc mất hình ảnh của cậu dù là trong chốc lát nên mới nói thẳng ra như thế.

- Sao thế, hôm nay cậu có vẻ khó chịu với tôi nhỉ?

Quang lại trở về với con người thật của mình chỉ khi xung quanh còn mỗi cậu và Huy, cái dáng vẻ lãng tử, không nghiêm túc. Bằng chứng là cách cậu ngồi ghế mà chân để trên bàn, hút điếu thuốc đã gần hết nửa.

- Chẳng có gì để khó chịu cả.

Huy không còn là đứa trẻ trong căn phòng đầy sách và dây nhợ máy tính này. Cách cậu nghiêm túc theo dõi những dòng số liệu xanh, đỏ chạy dọc theo màn hình máy tính khiến người khác lạnh người vì ánh măt sắc bén qua cặp kính dày kia.

- Vậy mà bảo không? Lúc nãy cậu nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy. Bản tính độc chiếm của cậu chẳng bao giờ biến mất cả.

Huy không thèm đáp trả lời của Quang, cậu vẫn đang đặt sự tập trung của mình vào công việc. Điều đó làm Quang thấy chán chường, thôi châm chọc.

- Cũng đúng! Dù sao đó cũng là kế hoạch của cậu, tôi cũng chỉ là một con cờ trong đó. Nhưng dù cậu thắng tôi nhiều lần cũng đừng vội xem thường tôi, trò chơi này tôi thấy rất tự tin.

Huy khẽ nhếch mép cười.

Quang đứng dậy bỏ ra ngoài, căn phòng chỉ còn lại mình Huy, Huy vội rời chỗ ngồi, chạy vào phòng vệ sinh. Cậu nôn thốc nôn tháo trong bồn rửa mặt, toàn một màu vàng của bắp. Huy xả nước rồi ngồi bệch một mình xuống dưới sàn, gục mặt trước khoản lặng vô hình vây kín lấy chính mình.

Có lẽ giấc mơ là điềm báo cho buổi sáng hôm nay của Dương, mọi thứ đúng là trống trải khi ở một mình thật, tiêu hết một tiếng đồng hồ bên cái máy trò chơi, cảm thấy không chịu hơn nữa cái cảm giác mục rửa khắp người, Dương đặt cái máy xuống và bước ra ngoài. 

Những luống rau trồng xanh mơn mởn, đem lại cái cảm giác mát trong cho bầu không khí ở làng quê, Dương ngồi xuống ngay dãy rau cải, cô cúi người nhặt bỏ những cây cỏ mọc lan bên cạnh. Sau một hồi hăng say nhổ bỏ, một ý nghĩ thoáng làm Dương rùng mình “Tại sao mấy cây cỏ không có quyền sống.”, 

Dương nhìn đám cỏ mình vừa nhổ xong, cô thấy thương sót chúng và bắt đầu gom chúng lại trồng ra một góc riêng khác.

- Tụi mày là cỏ mà, cố chịu khổ một chút mà sống nha.

Ở trên cao, tiếng cười không ngớt của Quang khi vừa chứng kiến cảnh vừa rồi, cậu cười run cả người, làm cái ống nhòm rơi xuống sàn và điếu thuốc trên tay chạm sàn nhà, tắt ngấm. Cố gắng lắm thì một lúc sau, Quang mới lấy lại bình tĩnh, đứng ngay ngắn lại nhưng tìm mãi mà không thấy Dương đâu cả. Cậu mới lleo xuống đất đi ra phía vườn bắp.

Dương loanh quanh cạnh chỗ mấy cây bắp đang mọc cờ, cô nhìn ngó mấy cái râu bắp lòng thòng bên dưới bằng vẻ tò mò, cô định chạm tay vuốt thử nhưng sợ nó không chịu ra quả nên cô ngưng cái ý nghĩ đó lại. Một cơn gió nhẹ thoảng qua lay nhẹ cờ bắp làm mấy hạt phấn bay bay theo gió. Dương nhìn cảnh tượng không chớp mắt, cô như đang ở một thế giới khác, cô luôn dễ dàng bị thu hút bởi cái đẹp mà không tỏ ra chút che giấu như thế. Dương bước đi không xác định phương hướng và khi gạt một lá bắp chắn ngang đường, cô trông thấy Quang.Giống hệt như giấc mơ của mình, những cảnh tượng ấy hiện rõ mồn một trước mắt Dương, ngay cả bóng hình một chàng trai bây giờ cũng đang đứng trước mắt cô. Trong ánh sáng mặt trời, pha màu vàng và xanh dịu mát của cảnh vật xung quanh, một lần nữa Quang lại làm trái tim cô gái này rung động thật dễ dàng.

- Không ngờ gặp em ở đây. Em đi dạo à?

Dương gật gật đầu, chưa thoát ra được cơn mộng mị mơ hồ. Điều đó cô không che giấu nên chỉ cần nhìn vào mắt cô, Quang biết ngay hình ảnh anh trong cô bây giờ như thế nào và anh không ngần ngại tấn công mạnh hơn bằng một nụ cười hiền lành. 

- Vậy em đi dạo cùng anh nha?

Dương trúng độc và rõ ràng gật đầu mà không biết gật vì điều gì. Đi một lúc hai bên im lặng không nói gì, bây giờ Dương mới tỉnh người.

- Ủa? Không phải anh đang dạy Huy sao?

- À! Cậu ấy đang làm bài tập nên anh ra ngoài này một lát.

Lúc này Dương mới chợt nhớ lại nụ cười và ánh mắt buồn lần đầu cô bắt gặp ở Huy lúc sáng. 

- Anh có nghĩ là Huy không thích học không, với lại đang hè mà.

Quang quay nhìn Dương làm cô lúng túng nhìn nơi khác. 

- Huy không đi học ở trường, tự học ở nhà nên phải thế thôi, như thế mới theo kịp bạn bè được.

Dương ngạc nhiên với những gì nghe thấy, chuyện tự học ở nhà hồi giờ Dương cũng có nghe nói nhưng bây giờ chứng kiến điều đó ngay gần bên mình cô cảm thấy thật kỳ lạ. 

- Nhưng sao lại không để cậu ấy đi học.

- Em không thấy Huy kỳ quái so với những đứa trẻ khác sao?

-...

Đúng là như thế, với vẻ ngoài như thế nếu đi học không biết Huy sẽ ra sao nhưng chuyện này thật khó hiểu vì Dương nhận ra rằng Huy không để ý chuyện bề ngoài của mình tạo cho người khác có cảm giác gì, thậm chí sau cái vẻ ngoài ấy Dương còn mơ hồ nhận ra một sự tự tin khác của Huy. Nếu cậu ấy là người mạnh mẽ thì đi học như bình thường chắc cũng chẳng sao.

- Dù sao học với nhiều người cũng vui hơn.

Dương chốt lại bằng một câu nói đơn giản như suy nghĩ cùa cô về chuyện học hành đối với bản thân mình, cô cũng chẳng ham hố gì việc ngày ngày cầm quyển sách nhai đi nhai lại cho đến khi thuộc lòng những thứ được nghe giảng trên lớp và chuyện đó còn kinh khủng hơn nếu chỉ có một mình làm công việc ngán ngẫm ấy. Ít nhất thấy mấy đứa bạn cũng khổ công cặm cụi như mình, cũng vơi đi phần nào sự chán nản. 

- Hay bây giờ đến chỗ Huy đi. Anh dẫn em đến nhé?

- Không được đâu, làm thế anh sẽ bị giết mất.

- Tại sao?

Quang cười để lái câu chuyện theo hướng khác, tại sao chuyện của Huy lại chen ngang kế hoạch của anh thế này, buồn cười thật! Tại sao hình ảnh của Huy lại chiếm trọn buổi nói chuyện của hai người bây giờ, là lòng thương hại, hay sự quan tâm hay Huy đã là điều gì đó khó nói đối với cô bé. Quang cảm thấy trò chơi mà bản thân mình chiếm nhiều lợi thế lại bắt đầu làm anh cảm giác lo lắng thật sự. Huy quả một con quỷ mưu mô.

Ra khỏi vườn bắp Dương đã thấy Huy đứng chờ ở đấy, cô mỉm cười đáp trả nụ cười ngây ngô của Huy.

- Học chăm chỉ ha. 

- Vợ đi dạo với thầy à? May quá, chồng cứ sợ vợ buồn nên gắng làm bài tập thật nhanh.

Huy không đả động gì đến Quang cả, cậu tự nhiên nắm lấy tay Dương, cười nói vô tư và rồi khi Dương nhận ra, quay lại đã thấy mình đang ở rất xa Quang rồi.

Thắm thoắt thời gian cũng trôi qua, một tháng ở đây Dương cũng đã quen thuộc với nhịp sống hằng ngày. Những buổi chơi đùa cùng anh chồng nhí, những buổi sáng một mình, những buổi tối trời ngắm sao, đi dạo và nướng bắp. Lỡn vỡn quanh cô đôi khi là ánh mắt dịu dàng của ai đó nhìn mình, thỉnh thoảng lại làm nhịp tim cô đập lạ đi nhưng rồi cô cũng quen hơn với điều đó, nó không còn làm cô bối rối nhiều như xưa nữa mặc dù cô rất vui mỗi khi được nhìn thấy anh.

Có thể cuộc sống như thế làm người ta nhàm chán nhưng với Dương đây quả thật là điều cô muốn, mọi thứ diễn ra chậm đi một nhịp, khiến cô bắp kịp với những gì cô đã từng bỏ qua khi lao đi kiếm tiền sau những buổi học. 

Cô thấy những cây cỏ không phải là những thứ vô dụng nữa...

Những buổi sáng ngủ muộn một chút không xấu và tiêu tốn thời gian như cô từng nghĩ.

Những chiếc lá héo nằm rủ dưới đất không hẳn trở thành đống rác mất thẩm mĩ nữa.

... 

Và còn rất rất nhiều điều khác mà khi thời gian ngưng lại thế này cô mới nhận ra được. Cô thấy dù tuổi không tăng nhưng suy nghĩ của bản thân đã lên một level khác, Dương thấy vui vì điều này.

Dương đang cúi người nhìn mấy con nhện nước thì Huy chạy vội đến nắm lấy tay cô.

- Vợ đến đây, chồng cho vợ xem cái này vui lắm nè.

Dương không ngần ngại trước mấy trò của Huy, đơn giản vì chúng mang đến cho cô sự thú vị và niềm vui. Dương tự hỏi thằng nhóc này lấy đâu ra mấy ý tưởng kỳ cục đấy nữa. Khi thì làm hình một con gián bay khổng lồ nhưng tiếc là không bay được thế là hai người được dịp đập, giết một con gián giấy khổng lồ, khi con gián bị bẹp dí thì bị biến thành giấy nhen lửa cho mấy trái bắp.

Dương còn nhớ vụ Huy tổ chức đua tàu mini ngay trên cái hồ này, đủ mọi vật liệu chất liệu được mọi người đem ra làm tàu như tre, nhôm, gỗ,... Cái tàu của Dương có vẻ mỏng manh nhất vì làm bằng giấy và những người làm thì vẫn ghét cô như ngày mới vào nên không thể có chuyện họ để cho thuyền của cô yên ổn lướt trên nước được. Vừa vào cuộc đã có người định tạt nước lên thuyền của Dương nhưng ngay lập tức chiếc thuyền của Huy xuất hiện. Chiếc thuyền tự tạo duy nhất có hệ thống phòng thủ và tấn công đầy đủ. Và chiếc thuyền của Huy đánh bại những chiếc thuyền khác rồi chạy vù vù vòng quanh thuyền của Dương như có ý bảo vệ, che chở. Tiếc là vì một chút trục trặc nhỏ nên gần đến đích hai chiếc thuyền lại ôm chầm lấy nhau và chìm nghỉm. Thuyền của Quang trụ vững và một mình ung dung đến đích một cách từ tốn.
...

- Lần này chồng định gây chuyện gì nữa đây?

- Không phải gây chuyện, lần này chồng sẽ làm vợ vui mà, nhanh lên.

Bàn tay nhỏ của Huy nắm chặt lấy tay Dương, tạo cho cô cảm giác thân mật, hết sức tự nhiên không giống những giây phút ngại ngùng ghê gớm khi cạnh Quang. Có lẽ đó là sự khác biệt giữa thích và không thích.

Huy dắt Dương đến phòng bếp nhưng vừa nhìn vào trong thì cả hai hoảng hốt vô cùng. Hóa ra Huy muốn chế biến món bắp rang bơ nên cậu dùng một cái máy kì lạ để nấu. Ai ngờ lại bị trụt trặc gì đó nên bắp nổ bay tung té khắp nơi.

- Chết rồi!

Huy thất vọng với ý nghĩ đem khoe với Dương nhưng nhanh chóng cậu lao vào định tắt ngay cái máy không ngờ bắp văng ra dữ dội và nóng, chúng cứ bắn thẳng vào mặt cậu. Huy nấp dưới gầm bàn, cậu lấy cái nắp nồi khá to dùng làm lá chắn mà đứng dậy để đến gần cái máy thì Dương đã ngăn cậu lại. Thì ra cô cũng đã chui toạt xuống dưới bàn lúc nào không hay.

- Khi nào hết bắp nó sẽ ngừng phải không?

- Ừ.

Huy ngơ ngác đáp lại, chưa hiểu Dương định làm gì khi ngăn cậu tắt cái máy ngu ngốc kia.

- Vậy ngồi chờ một chút cũng được – Dương bốc lấy nắm bắp rơi gần bên cạnh, cô ăn thử- Cũng ngon ha, đủ độ bung, lượng bơ 

được trộn khá đều.

Cái vẻ mặt cười ngây thơ của Dương lại làm Huy bất giác cười theo, cậu bỏ cái nắp vung trở lại và ngồi nhấm nháp vị bắp rang bơ mà 

mình tạo ra. Không biết Huy muốn tạo cho Dương nụ cười hay để làm cho chính bản thân mình cười nữa? Mặc kệ!

Trong bếp, dưới bàn ăn, có hai kẻ ngốc ngồi, vừa cười, vừa ăn bắp rang bơ trong muôn ngàn súng đạn đang nổ khắp nơi. 

Một buổi sáng như bao buổi sáng khác, Huy thức dậy như một thói quen, để thấy khuôn mặt mà cậu thích nhưng hôm nay, khi tỉnh giấc cậu không thấy Dương nằm cạnh mình. Huy bật dậy, tưởng chừng mình đang chiêm bao, cậu ngỡ ngàng khẽ gọi tên vợ. Đáp lại lời cậu là tiếng vọng của im lặng. Huy bắt đầu gọi to hơn nhưng cũng chỉ thế. Cậu lao đi tìm.

Vườn bắp, đài viễn vọng,... vẫn chẳng thấy. Huy gọi tất cả người làm dậy đi tìm còn cậu chạy thẳng vào phòng Quang, Quang vẫn nằm ngủ và Huy không thấy Dương ở đây.

- Này mới sáng sớm cậu lại định làm trò gì nữa vậy.

- Dương! Không thấy Dương đâu cả...

Giọng Huy dù cố tỏ ra bình thường nhưng rõ ràng là đang run lên. 

- Cậu bình tĩnh lại coi, mất mặt quá đi. Nếu cô ta thấy coi chừng bệnh điên của cậu bị lộ ra cũng nên.

Huy ném một chậu cây về phía Quang không thương tiếc nhưng may là Quang né kịp và nhanh chóng anh giữ chặt tay Huy ngay lập tức trước khi cậu kịp làm lại điều đó.

- Mẹ kiếp! Muốn ném muốn đập gì thì làm đi, bây giờ đi tìm cô ta quan trọng hơn hay là lên cơn điên hả.

Huy bắt đầu trấn tĩnh lại, cậu buông thả cái ly nước xuống đất, vỡ toang. Những người làm nghe tiếng đập chạy đến nhưng Quang đã ra mặt nói là không có chuyện gì và điều động mọi người đi tìm.

- Dù sao cũng chỉ ở quanh đây thôi mà.

Quang ngồi xuống cạnh Huy.

- Có khi nào cô ấy biết hết rồi nên bỏ đi không? Hay cô ấy thấy cạnh tôi chán ngán lắm.

Huy cố làm mình dịu đi tức giận nhưng lo lắng thì không chịu vơi đi chút nào. Một lần nữa nó như muốn Huy kích động như lúc vừa rồi nhưng Quang đã ôm chặt lấy Huy.

- Không có chuyện đó đâu. Chẳng phải mọi thứ đều hoàn hảo, không một chút sai sót sao. Cậu đừng lo chắc cô nhóc la cà đâu đó thôi mà. Bình tĩnh đi, kẻo lát nữa thấy cô ta lại không cười như thằng ngốc được nữa bây giờ... Nằm nghỉ một lát đi, tôi sẽ đi tìm giúp cậu.

Quang ra khỏi phòng để Huy ở lại một mình, cậu không muốn nhìn Huy trong bộ dạng này chút nào. Nó làm Quang thấy sợ hay đúng hơn bất cứ ai trông thấy bộ mặt thật sự này của Huy cũng sẽ nghĩ cậu ta bị điên cả. Quang không hiểu sao Dương lại được lựa chọn nhưng rõ ràng cô của những ngày đầu đến đây và cô của bây giờ trong lòng Huy có sự chênh lệch về trọng lượng rất lớn, đến nỗi nó có thể khiến một kẻ như Huy mất kiểm soát.

Mãi suy nghĩ chợt Quang nhớ ra chuyện ngày hôm qua Dương có hỏi anh ở trong nhà có cái gì có thể lên mạng được không nhưng anh trả lời là không. Vì Huy đã ngăn tất cả mọi thứ có thể giúp cô liên lạc với bên ngoài, thằng nhóc quỷ ấy muốn Dương sẽ chỉ có mình nó, trong khung cảnh buồn chán của làng quê này thì nó muốn tạo cho Dương thấy nó là trung tâm của niềm vui và buộc cô nhóc vào nó một cách dễ dàng hơn. Chuyện đó và chuyện biến mất của cô nhóc này ắt hẳn liên quan đến chuyện thi đại học vừa rồi. Quang mỉm cười “Hay nhân cơ hội này cho thằng nhóc một bài học luôn nhỉ?”

Đúng như suy nghĩ của Quang, anh đi và tìm thấy Dương trong một tiệm nét gần một thị trấn nhỏ cách khu nhà của Huy không xa. Dương đang lo lắng một chuyện gì đó và vừa trông thấy Quang, cô mừng rỡ chạy lại gần, và xém khụy xuống đất nếu Quang không đỡ kịp.

- Em sao thế. Em biến mất làm Huy lo lắm.

- Em xin lỗi.

Dương cố thì thào, khó nhọc lắm cô mới thốt được ba chữ ấy. Sắc mặt cô trông nhợt nhạt, đôi môi khô đi và hai mắt sưng húp lên, đọng lại đấy những sơi mi ướt đẫm nước. Dương gần như không còn chút sức lực nào nên Quang bế bổng cô lên xe mô tô của mình.

- Em ôm chặt nhé.

Dương gật đầu.

Quang lái chiếc xe đi thật nhanh, cậu đang mãi nghĩ đến gã điên ở nhà. Không biết tìm thấy Dương thế này có làm hắn nổi điên hơn nữa không, lỡ mà hắn phá hết mọi thứ thật thì không biết ăn nói lại thế nào với lão già nữa. 

Đột nhiên cái cảm giác lạnh lạnh sau lưng làm Quang giật mình. Dương đang khóc, không ít chút nào vì nó làm ướt cả vùng lưng của Quang. Quang bắt đầu lái chậm lại.

- Em có chuyện gì sao?

- Em rớt rồi...

Quang tưởng chuyện gì ghê gớm hóa ra là thế, anh khẽ mỉm cười.

- Không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn lại thôi. Một năm, hai năm nữa nhìn lại em sẽ thấy chuyện này chẳng là gì.

Áo Quang vẫn ướt, có lẽ lời an ủi của anh quá sáo rỗng.

- Đúng là chuyện này chẳng có gì to tát cả. Em định ra mạng xem điểm một lát rồi về thôi nhưng ai ngờ khi biết mình rớt em lại cứ ngồi im mãi. Đến lúc nhận ra mình phải về thì mới hay là không mang theo đủ tiền. Em chẳng biết làm sao cả nên cứ đành ngồi lại đấy. May mà anh tìm thấy không thì...

Đang nói chuyện bình thường thì Dương không ngăn được tiếng khóc, lần khóc này cô không cố kiềm nén nữa, tiếng khóc vỡ òa, tan vào không gian vắng lặng của buổi chiều tà. Nhắm thấy tình hình này, Quang không lái xe vội về nhà mà vòng thêm vài vòng nữa cho đến khi cô nguôi ngoai bớt.

Một lát sau, khi chiếc xe gần đến cổng thì đã thấy Huy ngồi đợi sẵn ở đấy. Không nói cũng tưởng tượng được ánh mắt của cậu ta lúc này nhìn Quang và có lẽ xém chút Huy không kiềm chế được sự tức giận nếu mà không nhìn thấy Dương đang vội vàng lau nước mắt của mình đi. Trông thấy cảnh đó, không hiểu sao lòng Huy lại chùng lại, cậu bối rối thật sự vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra với Dương? lần đầu thấy cô khóc phải làm gì đây? Còn đang chìm trong bế tắc thì đã thấy Dương lại gần.

-Xin lỗi vì làm chồng lo lắng như thế. 

Nụ cười yếu ớt của Dương thật sự không giải quyết được gì lúc này, thậm chí là nó càng cường điệu hóa mọi chuyện lên. Huy không hiểu điều gì đã xảy ra, mọi thứ không có trong kế hoạch của cậu và cậu chỉ biết gật đầu như thằng ngốc thật sự.

Quang nhìn theo hai bóng dáng khuất dần ấy, đôi tay cậu muốn giữ thêm Dương bên cạnh mình một lúc nhưng anh không thể làm điều đó. Vì một lời hứa trước lúc bắt đầu trò chơi với Huy nên giờ anh phải buột phải tuân theo luật lệ, phải đợi đến khi Dương từ chối Huy thì mới đến lượt anh tấn công cô. Quang đã tự tin chấp nhận trò chơi của lão già để có cơ hội thắng Huy, chứng tỏ cho lão thấy anh không phải là kẻ thua cuộc. 

Và giờ khi chứng kiến tâm trạng kích động của Huy, anh lại thấy lòng mình mâu thuẫn kỳ lạ. Anh vừa muốn thấy Huy phải khổ sở, đau đớn, vừa muốn trốn tránh ánh mắt thảm hại của cậu nhóc khi trông thấy Dương khóc. “Để xem một kẻ hoàn hảo như cậu sẽ làm gì giúp Dương khi mà cậu chẳng bao giờ hiểu cảm giác thất bại của cô bé lúc này.”

Dương về đến nhà đã nằm dài trên giường, nhắm mắt ngủ sau một ngày dài mệt mỏi. Huy ngồi cạnh, cậu đắp chăn cho cô. Huy ngồi im cố bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì có thể xảy ra khiến Dương ra thế này, Huy không chấp nhận chuyện Dương khóc khi đang bên cạnh cậu và càng không chấp nhận khi đôi vai cô tựa vào không phải là mình. “Tại sao Quang có thể biết mà mình thì không?” 

Cái suy nghĩ ấy dằn vặt trong tâm trí Huy suốt cả buổi chiều tối, để rồi mệt mỏi cậu thiu ngủ lúc nào không hay.
Khi thức giấc Huy lại không thấy Dương, lần này cậu không để mất lý trí nữa. Cậu im lặng, bỏ ra sân một mình để tìm Dương. 
Quanh những dải bắp rộng bạt ngàn, không người, tiếng côn trùng kêu lạt đâu mất trong tâm trí Huy. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần duy nhất cậu thấy khủng hoảng thật sự, cái cổ máy thiên tài như cậu lần đầu ngưng trệ, những điều cậu được học chẳng có cái nào áp dụng để mã hóa chuyện này cả. Tựa lưng dưới chân đài viễn vọng, mệt nhòi nhưng lần nữa Huy tự ép mình cố leo lên trên, thật may trong bóng tối tiếng gọi của cậu đã được đáp trả.

Dương ngồi sâu trong một góc trên đài viễn vọng, cô đang khóc vậy mà chỉ nghe tiếng gọi yếu ớt của Huy, cô đã vội vàng trả lời không theo một quán tính nào. Tiếng đáp trả của Dương mang theo cả hơi nước mặn chát và run rẩy. 

Huy không biết phải làm gì nữa, chẳng một suy nghĩ, không chút tính toán, để rồi vòng tay cậu ôm trọn lấy bờ vai Dương, thật dịu dàng và ấm áp. Tiếng khóc ngưng trệ của Dương lần nữa vỡ òa trong không gian...

Cơn gió lạnh lùng lãng du trong không gian đen đặc, dừng chân đôi chút bên đài viễn vọng, liếc ánh mắt vô tình vào góc trong, nhìn hai kẻ tựa vào nhau mà thoáng thấy kỳ lạ trong tim, trái tim lạnh của gió có gì đó khó tả len lỏi làm gió khó chịu... gió cất bước quay đi để lại sau lưng hương bắp thoang thoảng cũng vội vàng đuổi theo sau.

Nước mắt buổi chiều rõ ràng đã vơi đi rất nhiều vậy mà không hiểu sao, trong vòng tay nhỏ bé của Huy, chúng lại như nhiều thêm và tuôn ra không cách gì ngăn được. Dương cũng đành bó tay, để mặc sự bất trị ấy. Cô không muốn phải suy nghĩ gì thêm nữa, cô muốn được khóc vì mình thật nhiều... thật nhiều... 

Một giọt nước nóng ấm rơi trên vai Dương làm cô giật mình rời vòng tay Huy. Cô vô cùng bối rối, hối hận vì cái bản thân tệ hại của chính mình trước mắt Huy lúc này.

- Chồng khóc à? Xin lỗi, Vợ ổn rồi... Chồng đừng khóc nữa. Xin lỗi.

Bàn tay Dương vuốt hai má Huy ướt nhẹp khiến bản thân cô ngạc nhiên vô cùng, cô đã làm gì thế này. Khóc lóc, rên rỉ bên cạnh một thằng nhóc vô tư, cô trách bản thân đã vô tình trút gánh nặng sang người khác.

- Chồng đừng khóc nữa.

Huy không biết rằng mình đang khóc trước mặt người khác, đó là chuyện không tưởng. Bàn tay cậu đưa nhẹ lên má của mình để kiểm chứng lời Dương nói và ngay cả bản thân cậu cũng vô cùng ngạc nhiên trước điều này. “Mình đang khóc sao?”

- Xin lỗi làm chồng lo lắng, vợ không sao nữa rồi.

Dương cười dịu dàng và lau nước mắt của Huy đi, không hiểu sao nhìn thấy Huy khóc Dương lại thấy mình được an ủi thật nhiều, cô nghĩ rằng Huy rất lo cho mình và chỉ thế thôi cô đã tạm chấp nhận sai lầm ngu ngốc của bản thân.

- Sao vợ lại khóc như thế? Ai làm vợ buồn sao?

Huy lợi dụng sự bình tâm của Dương lúc này để tìm nguyên nhân làm đảo lộn mọi suy nghĩ của cậu cả ngày hôm nay.

- Vợ không đậu được đại học...

Câu trả lời mà Huy không tưởng được, chuyện như thế và Dương khóc như thế này không hợp lý chút nào. Theo như những thông tin đã thu thập về Dương thì cô rất mạnh mẽ và không phải kẻ mau nước mắt. Sau cái chết của bố, cô là người vượt qua nỗi đau và vựt cả gia đình đứng dậy. Sáng đi học, chiều, tối lao đi làm thêm kiếm tiền, hay nhăn nhó nhưng cũng dễ dàng cười, thẳng thắng quá mức trước những chuyện nham nhở nên cũng thường bị người khác ghét dù vậy, cô không bao giờ là chịu khuất phục. Những thông tin được cung cấp ấy thì cô đã được chọn trong số ba chị em là trở thành cô dâu của gia tộc Hoàng, trước khi chọn người thừa kế để kết hôn cùng cô... Khi gặp mặt chính Huy đã phần nào tin vào những điều ấy nhưng bây giờ thì Dương đang khóc lóc trước mặt cậu chỉ vì không vào đại học được. Huy không hiểu...

- Chồng có ước mơ không?

Câu hỏi của Dương ngăn dòng suy tư trong đầu Huy lúc này và mở ra cho cậu thêm một dòng suy tư khác. “ƯỚC MƠ!” Liệu đó có phải là những gì mình muốn đạt được không, nếu là thế thì Huy cũng có. Huy gật đầu trả lời Dương câu hỏi ấy.

- Vợ cũng có một ước mơ. Vợ muốn một ngày nào đó vợ sẽ trở thành một phóng viên giỏi. Hằng ngày bận rộn với thật nhiều tin tức, rồi cùng những người bạn của mình tìm ra những câu chuyện muốn kể, kể lại bằng những thước phim chân thật nhất...

Huy chưa từng thấy ánh mắt này của Dương, nó mơ mộng và xa xăm tận đâu đó mà cậu không sao nắm bắt nhưng kỳ lạ là ánh mắt ấy lấp lánh niềm hạnh phúc mà cậu chưa từng tạo ra được cho Dương, như thể nó chứa đựng cả một bầu trời sao. Ước mơ của cô là thế sao? Sao nó khác với những ước mơ của Huy quá đỗi, ước mơ của Huy không chở nhiều niềm vui được như ước mơ của Dương. Những điều Huy gắng đạt được khiến cậu mệt mỏi, làm cậu thấy khổ sở và đè nặng khi nghĩ đến.

- Đó là ước mơ của vợ nhưng vợ chẳng biết làm cách nào để chạm đến cả. Thi đại học là cánh cửa duy nhất có lối thông đến con đường vợ mơ nhưng bây giờ thì nó đóng sập. Giá như không có sai sót nhỏ ấy thì tốt biết mấy. Sao vợ ngốc như thế chứ, vợ thấy mình thật vô dụng.

Niềm vui trong ánh mắt Dương biến mất thay vào đó là sự tuyệt vọng chất chứa. Huy không hiểu rõ điều đó sao lại có tác động mạnh đến Dương như thế, có lẽ một kẻ như cậu cũng không bao giờ nhận biết được điều kỳ diệu đó bởi vì cậu luôn là kẻ chiến thắng. Những gì muốn cậu sẽ có, chưa bao giờ cậu không đạt được thứ mình kỳ vọng cả. Cậu không thể thất bại, nên không biết được cảm giác mình vô dụng trong một khoảng khắc nào đó, những thứ dễ dàng có cũng chẳng khiến cậu lấy làm quá vui mừng. Vậy nên cậu không hiểu hết những lời Dương bộc bạch...

- Vợ là người bình thường mà... chắc vợ chưa nghe đến chuyện con quỷ nhân tạo rồi nên không biết nó cũng thèm khát được khóc vì thất bại như vợ.

- Con quỷ nhân tạo?

Huy thả lỏng bản thân, cậu vuốt mái tóc rối của Dương sang một bên và ánh mắt cậu bỏ chạy đến đâu đó sâu thẳm trong lòng, lần đầu cậu muốn bộc bạch bản thân với một người khác.

- Có một người phụ nữ tài giỏi nhưng cuối đời lại thất bại thảm hại. Bà ta vô cùng tức giận vì thượng đế đã tạo ra bà không hoàn hảo, để bà phải chịu sự nhục nhã này. Và rồi bà ta muốn con mình phải là kẻ hoàn mỹ duy nhất, bà bỏ ra nước ngoài để nhờ tất cả cổ máy khoa học, lai ghét tế tào của chính bà vào những điều tinh hoa nhất của thế giới để tạo ra đứa con như bà mong muốn. Điều không tưởng ấy rồi cũng trở thành sự thật, đứa trẻ ấy đã ra đời nhưng bà ta lại chết. 

- Rồi sao nữa? Tại sao lại gọi nó là quỷ?

- Nó được đưa về nước giao cho một người đàn ông theo nguyện vọng của bà ta và cứ thế trưởng thành. Người ta gọi nó là quỷ có lẽ vì họ không tài nào đuổi kịp nó, nó luôn chiến thắng, nó bảo thế thì mọi chuyện sẽ như thế. Nó chưa từng thất bại...

- Ai đã kể cho chồng chuyện đó?

- Bố của chồng. Vợ có muốn trở thành nó không? Chắc là lúc đó vợ sẽ thực hiện được ước mơ của mình thật dễ đàng cũng nên.

Huy cố cười tươi để trêu chọc Dương nhưng cô không thấy chuyện này buồn cười.

- Nếu trở thành con quỷ ấy chắc câu chuyện vợ kể đầu tiên sẽ là mình, vợ sẽ kể tất cả sự cô độc mà mình trải qua và vợ sẽ hét lên rằng: Tôi không phải là một con quỷ!

Bàn tay Huy run lên, bắt đầu co thắt lại, cậu đứng dậy, quay lưng đi.

- Chồng đi à?

- Ừ, chồng buồn ngủ rồi. Vợ cũng mau xuống nhé.

Huy nói mà không quay lại nhìn Dương bởi lẽ nước mắt đang trào ra tràn đầy cả hai má của cậu, cậu mím chặt môi sao cho không bật ra tiếng. Bước chân vội vàng chạy vội trong màn đêm, Huy đi về hướng phòng làm việc của mình. Nơi đó một mình cậu, một không gian vắng lặng, nơi duy nhất cậu có thể tha hồ để bản thân khóc một cách yếu đuối. Huy biết mình khóc một mình đã nhiều, tưởng chừng cạn lệ nhưng bây giờ, cảm giác này với cậu không tệ chút nào, thậm chí cậu thấy mình được giải thoát... khóc để nhẹ nhõm hơn.

Mấy ngày hôm sau dù Dương tỏ ra bình thường nhưng Huy biết cô vẫn còn đang buồn “Chuyện gì có thể giúp cô ấy bây giờ?” Suy nghĩ đó cứ đeo bám Huy mãi, mỗi khi cậu nhìn vào đôi mắt ủ rủ và nụ cười gượng gạo của Dương. Trong khi Huy còn đang tìm cách thì Dương đã nhận ra vấn đề của chính bản thân mình, hơn ai hết cô muốn mình có thể vui hơn. Dương tự nhủ mình còn năm sau nữa, năm sau nữa mà, chỉ là chậm hơn một chút chứ không hẳn là kết thúc ở đây, thế nhưng nghĩ và hành động của cô lại không ăn khớp nhau nên đột nhiên cô muốn làm một việc để có thể gạt bỏ mọi chuyện.

Huy đang ngủ, cậu cảm thấy khó chịu vì ai đó đang cố đánh thức mình. Khó nhọc cậu trở mình, nheo nheo ánh mắt nhìn. Bầu trời vẫn còn nhá nhem tối, mờ mịt... Khuôn mặt Dương đột nhiên hiện lên thật sát bên cậu, khiến Huy giật mình mở vội mắt.

- Vợ không ngủ được à? Sao lại đánh thức chồng giờ này?

Dương cười cười.

- Chồng đi với vợ nhé!

- Đi đâu?

- Ra biển... Lâu rồi vợ chưa đến đó. - Huy ngạc nhiên với ý định của Dương, lúc này cậu đã tỉnh ngủ, vội vàng ngồi dậy.

- Vợ muốn ra biển sao?... Để chồng gọi bác tài dậy đã.

Dương nắm lấy tay Huy ngăn lại.

- Không! Vợ muốn tự đi đến đó.

- Bỏ đi sao?

Nụ cười của Dương làm Huy ngỡ ngàng đôi chút, cậu chần chừ chưa dám quyết.

- Nếu không thích vậy vợ đi một mình cũng được. Vợ sẽ về nhanh thôi.

- Không!... Chồng sẽ đi cùng vợ.

Dương lại cười, cô đã đoán đúng câu trả lời của Huy. Trong thâm tâm cô luôn tin tưởng điều đó một cách chắc chắn. Tuy nhiên sự do dự của Huy lúc đầu hơi khiến cô lo lắng, xém chút cô nghĩ mình phải đi một mình rồi. Thật là may!

Quang lại cái thói quen ngủ dậy trễ, anh ghét nhất ai đánh thức mình buổi sáng. Vậy mà hôm nay, gà gáy chưa được bao lâu giọng cô giúp việc trong nhà đã oanh oanh gọi anh. Quang bực mình ném cái gối rồi đứng dậy uể oải mở cửa. Khuôn mặt còn đang ngáp ngủ.

- Cô không biết tính tôi hả?

Cô giúp việc cầm một tờ giấy nhỏ giơ giơ trước mặt Quang, nói chẳng đầu chẳng đuôi. Quang giật lấy mảnh giấy, một dòng chữ trọn trịa quen thuộc của Huy.

“Vợ chồng tôi sẽ về sớm thôi ^^”


Tags: Truyện

Đang xem: Chú rể 15 tuổi - Một thế giới khác (P3)

Bình luận

This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
Bình luận của bạn sẽ được duyệt trước khi đăng lên